Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Phan_28
“Vâng”. Triệu Ngũ nhìn thoáng qua phòng trong. “Thẩm công tử không sao chứ?”
“Hàn độc đã lui về trong cơ thể, trong thời gian ngắn thì không sao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tạm thời hắn không thể rời xa ta, chuyện tra án đành khiến ngươi và Hoa Đường vất vả rồi”
“Cung chủ quá lời, đây là bổn phận của thuộc hạ”. Triệu Ngũ nhận lệnh rời đi. Tần Thiếu Vũ gọi người hầu tới chuẩn bị một bàn thức ăn bồi bổ cho Thẩm Thiên Lăng.
“Ăn chút gì đi”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn ngồi dậy.
“Chờ chút”. Thẩm Thiên Lăng vô lực, thấy chóng mặt.
“Còn khó chịu ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ta không ăn đâu”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu về trên giường. “Chóng mặt”
Tần Thiếu Vũ cúi đầu, cụng nhẹ trán hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi là cái đồ chết tiệt thừa dịp lão tử hấp hối mà chiếm tiện nghi!
“Ngồi dậy một chút được không?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ngồi một chút sẽ không chóng mặt”
“Lỡ nôn ra thì sao bây giờ?”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.
“Cũng không thể không ăn chút gì”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn, để hắn tựa vào ngực mình.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế?”. Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Rõ ràng đang ở vách núi xem cao thủ đánh nhau, sao đột nhiên lại hôn mê! Thế rồi hàn độc phát tác đau suốt một đêm, tỉnh lại đã kì lạ mà đến Quỳnh Hoa cốc!
Dù nghĩ thế nào cũng không khoa học!
“Không chóng mặt sao?”. Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Chúng ta ăn gì đi”
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng rất nguyên tắc, vươn tay nhéo má hắn. “Nói mau!”
Tần cung chủ hôn lên môi hắn một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
Mẹ kiếp rõ ràng là đánh trống lảng!
Cẩn thận suy nghĩ trong một phút, Thẩm tiểu thụ hung hăng liếc hắn!
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao vậy?”
Thẩm Thiên Lăng phẫn hận siết chặt tay. “Ta nhớ rồi, tối qua ngươi đánh ra ngất xỉu!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Hèn hạ”. Thẩm Thiên Lăng nhéo tai hắn. “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Tần Thiếu Vũ đè hắn xuống giường.
Ném người xuống vách núi, chuyện này dù nắm chắc trăm phần trăm cũng không nên nói ra thì tốt hơn!
“Ôi chao!”. Thẩm tiểu thụ đầu đụng lên vách gỗ, vì vậy oán giận. “Ta còn đang chóng mặt!”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn đặt lên mép gối, vẻ mặt rất dịu dàng, rất dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng: …
Chờ một chút, tình tiết này nhìn qua không đúng, chính là trong phim truyền hình cẩu huyết, kế tiếp rõ ràng sẽ hôn lưỡi, sau đó hết xx rồi lại yy!
“Hay là chúng ta đi ăn… ô!”. Còn chưa nói hết câu môi đã bị hung hăn đè lên, vì vậy Thẩm tiểu thụ trợn to mắt, càng chóng mặt!
Sau một nụ hôn ngắn, Tần Thiếu Vũ hơi nâng người dậy, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Thiên Lăng tránh thoát tầm mắt hắn, bên tai đỏ bừng.
Vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra!
Tần Thiếu Vũ khoé miệng hơi cong lên, một tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn, lần thứ hai hôn sâu xuống.
Thẩm Thiên Lăng lông mi run run, phối hợp ngẩng đầu lên.
Trong lúc quấn quýt lẫn nhau, không khí cũng nóng lên.
“Lăng nhi”. Trong lúc vuốt ve, Tần Thiếu Vũ cọ cọ bên tai hắn, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua cổ hắn, tim đập cực nhanh!
Sau đó hắn rõ ràng cảm thấy xx của người nào đó đang cứng rắn đè lên chân mình, cách lớp vải mỏng cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi.
WTF ngươi không nên cứng rắn nhanh vậy a! Một chút cũng không khoa học! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai đẩy hắn ra, cuộn mình trong chăn.
Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, thấp giọng cười nhẹ một tiếng.
Thẩm Thiên Lăng liều mạng co người lại, nếu dám cưỡng bức, lão tử liều chết với ngươi!
“Muốn ăn cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng kéo chăn trùm đầu.
“Tức giận hay xấu hổ vậy?”. Tần Thiếu Vũ bóp bụng hắn.
“… Ta muốn ngủ”. Thẩm Thiên Lăng hờn dỗi.
“Ăn xong rồi ngủ tiếp”. Tần Thiếu Vũ lôi hắn ra khỏi chăn, ôm vào lòng hôn một cái.
Thẩm Thiên Lăng quay đầu sang chỗ khác, ửng hồng từ đầu tới chân!
Còn chưa chịu ngưng sao, quả thật đáng ghét!
“Ta gọi người làm món tôm chưng trứng mà ngươi thích”. Tần Thiếu Vũ vừa giúp hắn mặc quần áo vừa nói.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng tự cúi người thắt dây lưng, thuận miệng nói. “Ngươi còn chưa nói vì sao tối qua đánh ta ngất xỉu”
Tần Thiếu Vũ: …
Hơn nửa ngày làm đủ thứ việc, vì sao trọng tâm câu chuyện vẫn còn ở đây?!
“Nói đi”. Thẩm Thiên Lăng đá đá hắn.
“Đương nhiên vì bảo vệ phu nhân”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh không gì sánh được. “Phượng Cửu Dạ luyện tà công, lúc đánh nhau quần áo sẽ rách bung, ta sợ làm bẩn mắt phu nhân”. Cực kì nhanh trí nói dối không biên giới, phải vỗ bàn khen thưởng!
Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí. “Còn có loại công phu này nữa sao?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Trần như nhộng”
Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng nhất thời phức tạp khó tả thành lời, không tự chủ nạp vào đầu hình ảnh Phượng Cửa Dạ mang mặt nạ bạc trần truồng chạy trên cánh đồng bát ngát, xx còn vung tới vung lui! Vì vậy meo meo vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ.
Mẹ kiếp, khó trách là Tà giáo, quả thật chấn động chết người!
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bóp gáy hắn.
“Ngươi nhất thiết đừng để hắn cướp ta đi”. Thẩm Thiên Lăng tứ chi quấn lấy hắn, nghiễm nhiên biến thành bạch tuột tinh. “Nếu không ta liều chết với ngươi”
“Ừ”. Giọng Tần Thiếu Vũ mang theo ý cười. “Đời này cũng không để hắn cướp đi ngươi!”
“Tối qua các ngươi ai thắng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên là ta”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ngươi bắt hắn rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt.
“…”. Tần Thiếu Vũ trầm mặc.
“A, chạy thoát”. Thẩm Thiên Lăng hiểu rõ.
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Ta dùng một tay quả thật khó chống lại hắn”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Sao lại dùng một tay?”
Tần Thiếu Vũ nói. “Vì tay kia ôm phu nhân”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Có điều không sao”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó sẽ bắt được hắn”
“Ừ”. Thẩm tiểu thụ vung tay chỉ huy. “Không nói nữa, chúng ta đi ăn!”
Tần cung chủ bế hắn lên, bước tới trước bàn.
Thẩm Thiên Lăng khoé mắt cong lên, ngựa của ta thật cao cấp!
“Sau khi ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút, rồi dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng sau núi”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn múc canh đuôi bò.
“Ngươi không đi Lý phủ sao?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. Dù Phượng Cửu Dạ chạy thoát cũng còn Lý Bạch Hạo mà! Sao nhìn hắn lại cứ như kiểu mặc quần đùi nghỉ mát ngoài bãi biển vậy!
“Lười quản”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hiện tại Hàn độc trong cơ thể ngươi chưa hoàn toàn lui về xương cốt, tắm nước nóng có thể thoải mái hơn một chút”
Lười quản? Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Ngươi có chút tố chất của cung chủ đi”
“Những chuyện nhỏ nhặt này Hoa Đường và tiểu Ngũ sẽ giải quyết tốt”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn thịt bò hầm tiêu. “Ngươi mới là chuyện lớn đối với ta”
Thẩm tiểu thụ mặt đỏ lên, cực kì yểu điệu!
Tần Thiếu Vũ mang ý cười nhìn hắn.
“Cay chết ta”. Thẩm Thiên Lăng thè lưỡi quạt quạt, trán cũng đổ mồ hôi!
Tần Thiếu Vũ: …
Trên bàn có tô canh trắng trắng, Thẩm Thiên Lăng cầm lấy uống một ngụm.
“Ê!”. Tần Thiếu Vũ vội ngăn lại nhưng đã chậm.
“Ngao ngao!”. Thẩm tiểu thụ chạy lung tung khắp phòng.
Tần Thiếu Vũ múc một muỗng đậu Hoa Đường, đuổi theo đút cho hắn. “Nước để ngâm tiêu ngươi cũng uống!”
“Quỷ mới biết! Ta tưởng canh cá!”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng suy sụp. “Vì sao cả bàn thức ăn đều cay như vậy!”
“Ăn cay có thể xua đi cái lạnh”. Tần Thiếu Vũ bưng cho hắn một chén nước đường lạnh. “Huống hồ từ nhỏ ngươi sống ở Thục Trung, Thiên Phong và nhạc mẫu đều nói ngươi ăn rất cay”
Thẩm Thiên Lăng ừng ực uống một chén nước đường lớn, vô lực khoát khoát tay. “Từ nay về sau đừng cho ta ăn cay”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao mà mất trí nhớ xong khẩu vị cũng thay đổi vậy”
Bởi vì người trước kia không phải ta! Từ nhỏ ta ăn rất nhạt biết không! Thẩm Thiên Lăng nỗi khổ khó nói, không thể làm gì khác ngoài việc dùng vẻ mặt rất Moe nhìn hắn.
Tần cung chủ quả nhiên bị đánh trúng. “Được, sau này ai dám cho ngươi ăn cay, ta băm hắn ra”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi thật tàn ác!
Quả thật anh tuấn đến mức không biết dùng từ gì để tả!
Sau khi vui vẻ ăn cơm xong, Thẩm Thiên Lăng lười biếng tay trong tay với hắn ra sau núi ngắm hoa cỏ rồi tắm suối nước nóng tình nhân, hạnh phúc không gì sánh được!
“Các ngươi về lúc nào thế?”. Buổi tối, Diệp Cẩn chạy tới hỏi.
“Có chuyện gì sao?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
Diệp Cẩn gật đầu. “Đúng vậy, ta phải đi xa”
“A, thuận buồm xuôi gió nhé”. Tần Thiếu Vũ nói.
Diệp Cẩn: …
“Trên đường cẩn thận một chút”. Thẩm Thiên Lăng cũng dặn.
Diệp Cẩn: …
Mẹ nó, khó trách là một cặp!
Da mặt dày như nhau!
“Chúng ta phải ở đây bao lâu?”. Diệp Cẩn đi rồi, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Đến khi giải quyết xong chuyện Lý phủ mới thôi”. Tần Thiếu Vũ tách hạt thông cho hắn ăn. “Đúng rồi, có nhớ chín viên Thượng cổ linh thạch trước kia ngươi muốn không?”
“A?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, quả vải trên tay rớt xuống bàn.
“Ta lại tìm được một viên”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Còn muốn hay không?”
Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, gật đầu. “Ừ”
“Ở chỗ Hoa Đường, mấy ngày nữa đưa cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn muốn lấy đủ chín viên sao?”
“Chơi vui mà thôi”. Thẩm Thiên Lăng cúi đầu uống nước, tim đập hơi nhanh. “Ngươi có thể tìm hết cho ta được không?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Chỉ cần phu nhân muốn, ánh trăng ta cũng hái xuống cho ngươi”
Lời ân ái nói ra thật lưu loát.
Sau đó Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nói. “Ta muốn ánh trăng”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ hả hê nhìn hắn.
Sau mười giây.
“Người đâu cứu mạng!”. Thật cực kì đáng giận.
Rõ ràng ngươi nói ánh trăng cũng có thể hái, hiện tại chọt bụng mỡ của người ta là sao, quả thật hèn hạ!
Đáng ghét!
Sau một lúc lâu, Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng đang nước mắt lưng tròng, thoả mãn vào phòng tắm rửa nghỉ tạm.
Cuộc sống này thật là… thoải mái khó diễn tả được.
Không có việc vặt hỗn loạn chốn giang hồ, không có tranh đấu gay gắt hiểm ác, mỗi ngày rượu ngon trong chén mỹ nhân trong ngực, Tần Thiếu Vũ khó thấy được thả lỏng một chút, cả ngày vòng vòng quanh người Thẩm Thiên Lăng.
“Ngươi đi làm chính sự đi”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn vì bị quấy rầy lúc đọc sách.
“Chính sự gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Ví dụ như giữ gìn hoà bình võ lâm, mang tới yêu thương và hi vọng gì gì đó!”
“Không đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta không mang chí lớn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Giọng điệu cực kì tự hào này là sao!
“Xế chiều đi câu cá không?”. Tần Thiếu Vũ bóp tay hắn.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng một tiếng cự tuyệt. “Chiều ta muốn ngủ”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chúng ta cùng nhau ngủ”
Thẩm Thiên Lăng ngửa mặt lên trời thở dài.
Đừng có mà không hề bẻ ngoặc đã tiến tới hình thức tình yêu cuồng nhiệt kì quái này a! Ngay cả tỏ tình cũng chưa!
A phi phi, thật ra lão tử cũng không lưu ý chuyện này lắm!
Thẩm tiểu thụ phẫn hận đạp hắn một cước.
Tần Thiếu Vũ: …
“Cung chủ”. Hoa Đường cưỡi ngựa từ xa tới.
“Có việc gì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường bay xuống ngựa. “Thật ra mỗi ngày đều có rất nhiều việc”. Chỉ là ngươi ở đây chè chén mới không biết thôi!
“Ta rót chén trà cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng rất hiểu chuyện.
“Chuyện Lý phủ giải quyết rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi.
“Vâng”. Hoa Đường nói. “Những năm gần đây Ma giáo phát triển không ít ở khắp nơi, Lý Bạch Hạo là một trong số đó”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, cũng không lạ gì chuyện này.
“Lúc đầu chuyện hái hoa tặc cũng không phải để dụ Cung chủ và Thẩm công tử tới”. Hoa Đường nói. “Lý gia trước giờ do Lý Bạch Thiên năm quyền, mà Lý lão thái gia rất quan tâm tới Lý Bạch Cẩm. Lý Bạch Hạo tự thấy mình bị lạnh nhạt cho nên âm thầm đáp ứng thay Ma giáo làm việc, điều kiện là muốn Ma giáo giúp hắn diệt Lý Bạch Thiên và Lý Bạch Cẩm, chiếm quyền Lý phủ”
Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Mới mười mấy tuổi mà thật ác độc”
“Dựa theo kế hoạch vốn có, đầu tiên sẽ làm lớn chuyện hái hoa tặc, sau đó Lý Bạch Hạo sẽ đứng ra giải quyết để tạo uy tín”. Hoa Đường nói. “Chỉ là không ngờ Cung chủ và Thẩm công tử tới đây, sau khi Phượng Cửu Dạ nghe được tin này thì âm thầm sắp xếp người giúp Lý Bạch Hạo, đầu độc khiến nhiều người bị hại hơn, lại đồn đãi ngoài phố rằng Cung chủ không làm gì, khiến chúng ta rối loạn mà đi bắt mấy người giả mạo hái hoa tặc… Về phần hán tử cường tráng lúc trước, nghe nói là uống nhầm nước của người khác, chỉ là quá xui thôi”
“Tại sao Lý Bạch Hạo phải tự mình uống thuốc độc?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Cái này cũng bị bắt buộc”. Hoa Đường cười nhạt. “Phượng Cửu Dạ sợ cung chủ cảm thấy nghi ngờ nên bắt hắn uống thuốc độc, làm thủ thuật che mắt”
“Còn hỏi được gì nữa không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Tần Thiếu Vũ sắc mặt băng lãnh, nhìn qua khiến người ta rợn người.
CHƯƠNG 52: CHỈ LÀ VÔ Ý THÔI!
“Ấy, Tả hộ pháp đâu rồi?”. Đợi Thẩm Thiên Lăng bưng nước trà ra thì trong phòng chỉ còn một mình Tần Thiếu Vũ.
“Về rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia còn vài chuyện, đợi xử lý xong chúng ta có thể tiếp tục lên đường đi Nam Hải”
“Bây giờ sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Quan phủ đang dán cáo thị, nói chuyện hái hoa tặc đều do Ma giáo hạ độc làm loạn, vẫn chưa nhắc tới Lý Bạch Hạo”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lý gia vẫn là nhà giàu trong vùng, quan phủ phải chừa cho bọn họ ít mặt mũi”
“Lý Bạch Hạo phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Giao cho Lý phủ tự xử”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta không tiện nhúng tay”
“Còn Lý Bạch Thiên?”. Thẩm Thiên Lăng còn băn khoăn hắn.
“Liên quan gì tới Lý Bạch Thiên?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại.
“Ặc…”. Tuy hái hoa tặc không liên quan tới hắn, nhưng vẫn không thể che giấu bản chất ác độc a! Thẩm Thiên Lăng rất có tinh thần trượng nghĩa. “Hắn xx với kế mẫu, còn giết người diệt khẩu”. Làm một đại hiệp chính phái, ngươi không thể vờ như không thấy!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không phải do hắn làm”
“A?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Sao ngươi biết, rõ ràng hôm đó chúng ta nghe được tên hắn!”
“Người kia là Lý Bạch Hạo”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm tiểu thụ cảm giác thế giới quan của mình lại bị đổi mới lần nữa. “Lý Bạch Hạo?”
“Tiểu thiếp bị chết cháy từ nhỏ sống trên thuyền hoa, sau khi bị bán vào Lý gia cũng chưa ra khỏi cửa, nên chưa hiểu chuyện đời”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tiệc tùng ở Lý phủ nàng không đủ tư cách tham gia, nếu không phân biệt được hai thiếu gia với nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên”
“Cho nên Lý Bạch Hạo chạy đi yêu đương vụng trộm, lại nói mình là Lý Bạch Thiên?”. Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí, quả thật còn cẩu huyết hơn tiểu thuyết!
“Mẫu thân của Lý Bạch Thiên từ trước đến nay hay ghen, đêm đó có người cố ý tiết lộ tin tức cho nàng nên mới có cảnh bắt gian oanh liệt kia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đến lúc đó nếu tiểu thiếp khai ra Lý Bạch Thiên, nàng chắc chắn sẽ hối hận, Lý viên ngoại cũng đương nhiên sẽ căm thù hắn đến tận xương tuỷ”
“Cho dù trước kia chưa từng thấy, nhưng đến khi tiểu thiếp khai Lý Bạch Thiên ra, hai người sẽ phải gặp nhau đối chất”. Thẩm Thiên Lăng trăm mối ngổn ngang. “Khi đó sẽ lòi ra thôi”
“Cho nên mới nói ngươi ngây thơ”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Người thẩm vấn là lão thái thái của Lý gia, dù tiểu thiếp khai tên Lý Bạch Thiên ra thật thì đến lúc đó một là thị thiếp Lý phủ, một là thiếu gia Lý phủ, ngươi nghĩ lão thái thái sẽ bỏ ai chọn ai?”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Lý Bạch Hạo cũng đoán chắc việc này”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói. “Dựa theo dự tính của hắn, tiểu thiếp nhất định sẽ khai ra Lý Bạch Thiên khi bị thẩm vấn. Mà chuyện thiếu gia và kế mẫu tư thông với nhau nếu truyền ra ngoài, danh tiếng của Lý phủ cũng tiêu rồi. Cho nên để không lọt việc xấu ra ngoài, Lý lão thái thái đành phải dùng tốc độ nhanh nhất xử tử nàng, không ép hỏi nhiều, cũng đừng nói để nàng gặp lại Lý Bạch Thiên”
Thẩm Thiên Lăng một lần nữa nhận thức cái gì gọi là xã hội phong kiến.
“Lý Bạch Hạo muốn Lý Bạch Thiên ngậm đắng nuốt cay, đáng tiếc tiểu thiếp lại không nói gì, chắc là bởi vì yêu”. Tần Thiếu Vũ bóp mặt hắn. “Được rồi đừng nghĩ nữa, đều đã qua rồi”
“Sao ngươi biết mấy chuyện này?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ngươi không cần phải biết”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Nghĩ vài chuyện vui đi”
“Có gì đâu mà vui?”. Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ.
“Ví dụ như cái này?”. Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn ra, bỏ vào lòng bàn tay một viên ngọc đỏ tươi.
Thẩm Thiên Lăng giật mình mở to hai mắt.
“Xích Viêm Thạch mà ngươi muốn”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Hơn nữa còn có Bích Lục Đồng ngươi luôn mang theo, Tuyết Lưu Ly đã mang về Truy Ảnh cung, chúng ta đã có ba viên”
Thật ra là bốn… Còn có Lam Tinh Ngọc trước đây lão thần tiên cho! Thẩm Thiên Lăng cầm hạt châu trong lòng bàn tay, thấy hơi bỏng tay!
“Xích Viêm Thạch có tính nhiệt, mang theo rất tốt cho thân thể của ngươi, có điều đừng đặt chung một chỗ với Bích Lục Đồng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đỡ phải dẫn tới mấy thứ kì quái gì đó”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cẩn thận cất Xích Viêm Thạch vào trong túi.
“Nếu quý như vậy, hay là cùng nhau tìm viên tiếp theo?”. Tần Thiếu Vũ chọc hắn.
Vốn chỉ đùa một câu, ai ngờ Thẩm Thiên Lăng gật đầu nói. “Được”
Tần Thiếu Vũ ngạc nhiên. “Không muốn đi Nam Hải trước sao?”
“…”.Thẩm Thiên Lăng hơi mâu thuẫn, thật ra đi đâu cũng được. “Mấy hạt châu còn lại ở đâu?”
“Lần trước đã nói với ngươi rồi, Hoàng Kim Nhãn ở Thiên Ổ Thuỷ trại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy viên còn lại thì không biết, chỉ có thể phái người đi thăm dò”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới. “Chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại đi!”. Mặc kệ tương lai có muốn hay không, trước hết tìm nhiều hạt châu hơn nữa đã.
“Không được”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Vì sao?”
“Hàn độc trong người ngươi đã phát tác hai lần, sau này kéo dài càng nghiêm trọng thêm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta đi Nam Hải tìm sư phụ trước, sau khi giải độc xong thì tìm linh thạch cho ngươi”
Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, không nói gì thêm.
“Được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“… Được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi nói phải giữ lời đó”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ mang ý cười. “Gạt ai cũng không gạt phu nhân sắp cưới của ta”
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn một cái, trong lòng hơi chột dạ.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“… Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng không biết nói sao, trong đầu hỗn loạn muốn chết.
“Rõ ràng là có tâm sự”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nói”
“Ngươi đừng hỏi”. Thẩm Thiên Lăng vùi đầu vào ngực hắn.
Loại chuyện quái lạ như “Thật ra ta không phải Thẩm Thiên Lăng mà là người ở không gian khác chuyển kiếp tới”, chỉ ngẫm lại thôi đã đau muốn nứt đầu.
“Ngươi có phải nhớ ra việc gì hay không?”. Tần Thiếu Vũ thử hỏi.
Nhớ được mới là lạ, ta cơ bản là một người khác a! Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngươi thích ta đúng không?”. Làm một người hiện đại, chuyện này nhất định không được dè dặt, phải hỏi rõ mới quyết định tốt bước tiếp theo phải làm.
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Ừ”
“Bắt đầu từ khi nào?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
Tần cung chủ rất sơ suất mà nói. “Từ trước kia, khi lần đầu tiên nhìn thấy ngươi”
Mặc dù đối với tình nhân bình thường mà nói, câu trả lời này có thể xem là kinh điển, thậm chí còn khiến cho một bộ phận nữ nhân yếu đuối nước mắt lưng tròng, nhưng với Thẩm tiểu thụ mà nói thì chẳng khác nào quăng một cục gạch vào mặt!
Vì vậy tâm trạng của hắn trong nháy mắt xấu đi.
“Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một ly trà.
Thẩm Thiên Lăng không cam lòng nói. “Nhưng ngươi nói trước khi mất trí nhớ ta không có gì tốt”
“Sao lại vậy được”. Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Trước khi mất trí nhớ còn khiến người ta thích hơn bây giờ”
Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Sao có thể!”
Tần Thiếu Vũ vẻ mặt đầy kinh ngạc. “Sao lại không thể? Trước khi mất trí nhớ phu nhân thật sáng lạn, hiểu ý người khác, vi phu thích đến mức trái tim đầy thương yêu”
Vẻ mặt rất thích hợp, diễn rất tốt!
Thẩm tiểu thụ siết chặt tay. “Bảo Đậu nói trước khi mất trí nhớ, ta nhìn thấy ngươi sẽ khóc mà chạy đi”
Tần Thiếu Vũ cực kì nghiêm túc. “Đó là vì phu nhân không thích ta, nhưng ta vẫn rất yêu phu nhân”
“Lúc ta vừa tỉnh lại, rõ ràng ngươi vẫn lợi dụng ta!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng đầy chờ mong nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Lúc trước quả thật ta muốn dùng phu nhân dụ Phượng Cửu Dạ ra”
Thẩm Thiên Lăng tha thiết nói. “Vậy bây giờ ngươi còn muốn dùng ta dụ hắn ra sao?”. Mau phủ nhận đi!
Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Muốn nghe nói thật sao?”
Nói thừa! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Nói láo sẽ biến thành thái giám, xx sẽ không cương nổi!”. Cực kì tàn nhẫn.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Muốn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Hiện tại là tình huống gì?
“Ta muốn dùng ngươi dụ hắn ra, sao đó vĩnh viễn trừ hậu hoạn, tránh cho hắn luôn có ý xấu với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn, hôn lên khoé môi một cái. “Cho nên dù lợi dụng cũng là vì ta thích ngươi”
Cực kì thâm tình, cuối cùng cũng thành công vòng trở về! Kỹ năng cần thiết của vai nam chính thần tượng một lần nữa được nâng cao, thiếu hiệp làm tốt lắm!
Thẩm Thiên Lăng cảm giác rất uất ức.
Mẹ kiếp, vậy mình có nên xuyên việt trở về, trả lại tình yêu đích thực Thẩm Thiên Lăng kia cho hắn không?
“Ăn đồ ngọt không?”. Tần Thiếu Vũ vui vẻ ôm hắn. “Có trà hạnh nhân và cháo mè, tranh thủ giúp Lăng nhi của ta vỗ béo”
Béo muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng tránh khỏi ngực hắn, rầu rĩ đi về.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ đuổi theo đi song song với hắn. “Ta nói sai câu nào sao?”
Câu nào ngươi cũng nói đúng, quả thật chính là tài liệu mẫu để viết thư tình. Thẩm Thiên Lăng nhốt hắn ngoài thư phòng.
Vốn nghĩ hắn thích mình sau khi xuyên việt nên mới vô tư bên nhau, hiện tại hoá ra hắn vốn yêu thầm người trước kia, mình bất quá là một kẻ giữa đường chui ra chiếm tiện nghi thôi!
Quả thật thối nát!
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ còn đang gõ cửa. “Không thì vi phu đi quỳ trên tấm giặt quần áo nha? Nhưng ngươi phải nói xem không vui chỗ nào”
Quỳ cho Thẩm Thiên Lăng nguyên bản kia của ngươi đi! Thẩm tiểu thụ tâm trạng khó chịu.
Gõ cửa nửa ngày không được đáp lại, Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác hơn là dùng dao chặt chốt cửa.
“Ai cho ngươi vào”. Thẩm Thiên Lăng giận.
“Vô duyên vô cớ quậy cái gì”. Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ nhéo mũi hắn. “Tuỳ hứng một chút thì đáng yêu, tuỳ hứng quá mức ta giận đó”
Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi. “Chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại đi”
“Vì chuyện này ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Vì sao?”
“Còn rất lâu mới tới mùa đông, bình thường chú ý không mắc mưa thì Hàn độc cũng không có gì đáng ngại”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Dù sao ở đây cách Thiên Ổ Thuỷ trại cũng không xa, chúng ta đi lấy hạt châu trước đi”. Tránh cho đêm dài lắm mộng.
“Sao lại muốn có Thượng cổ linh thạch như thế?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Không phải ngươi nói sao, ta có duyên với chúng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Người thường khó gặp, ta một chút đã có ba viên. Ta luôn cảm thấy nếu lấy đủ, không chừng sẽ phát sinh chuyện chưa từng xảy ra”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Quyển sách lúc trước Lý phu tử đưa cho ngươi quả thật có ghi như vậy, nhưng chỉ là truyền thuyết dân gian, không ai biết có thật hay không”
“Cái gì thật?”. Thẩm Thiên Lăng rục rịch.
“Cửu giới chuyển động, sao đổi ngôi”. Tần Thiếu Vũ nói.
Là thật a… Thẩm Thiên Lăng trong lòng càng loạn, nằm trên giường nửa ngày không nói gì.
“Sao vẫn kì lạ như vậy”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Nói thật với ta, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Gần đây hay nằm mơ thấy mấy viên đá này”. Thẩm Thiên Lăng cúi đầu không nhìn hắn. “Chỉ là rất muốn”
Là nguyên nhân này sao? Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, hơi dở khóc dở cười. “Đã nói ngươi là con nít mà”
“Vậy sẽ đi Thiên Ổ Thuỷ trại sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hai ngày nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng ngày mốt chúng ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại”
Bắt đầu chuyển sang cưng chiều, nhưng Thẩm tiểu thụ một chút cũng không cảm giác được!
Cho nên mới nói tình yêu là chuyện khiến người ta nhức đầu nhất!
“Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Mọi người ở Truy Ảnh cung sau khi nghe quyết định này thì kinh ngạc một chút.
“Chuẩn bị một chút, ngày mốt lên đường”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Vì sao đột nhiên muốn đi Thiên Ổ Thuỷ trại?”. Phạm Nghiêm vô cùng khó hiểu. “Chúng ta vốn không qua lại với hai huynh đệ Giang gia, dù đi ngang cũng không có lý do gì ghé qua”. Huống chi đặc biệt tới tìm!
“Hơn nữa Thiên Ổ Thuỷ trại trước nay có quan hệ tốt với Đoạn Tình môn ở Tây Bắc, là bằng hữu tốt của Tiêu Triển”. Triệu Ngũ cũng nói. “Lần trước vì thấy Cung chủ tắm chung với Thẩm công tử mà Tiêu Triển từng buông ra lời khó nghe, hiện tại không có lý do gì chạy tới tìm bằng hữu tốt của hắn. Có không thích hợp lắm không?”
“Hiệu buôn của Truy Ảnh cung có ai qua lại với Thiên Ổ Thuỷ trại không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Diêu Khiêm suy nghĩ một chút. “Chúng ta có vài ngọn núi trồng trà, hàng năm vận chuyển trà mới đều dùng tuyến đường của Thiên Ổ Thuỷ trại, có điều cũng chỉ là một đoạn ngắn, nửa ngày đã đi xong. Mà do nể mặt của Truy Ảnh cung nên Giang Giao Long và Giang Ngân Long chưa từng thu tiền”
“Mấy ngọn núi trồng trà này ít nhất cũng năm năm rồi đúng không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm năm không thu tiền, đương nhiên phải tới nói cảm tạ mới đúng”
Diêu Khiêm vẻ mặt >_<. “Chỉ có một, hai trăm lượng thôi”. Đáng giá để cung chủ Truy Ảnh cung tự mình ra mặt ư? Đứa ngốc cũng biết là mượn cớ!
“Tiền không nhiều, nhưng ân nghĩa nặng như núi Thái Sơn”. Tần Thiếu Vũ nghiêm mặt. “Kêu người chuẩn bị chút lễ vật, ta nhất định phải tự mình tới”
Hoa Đường đã quen với tác phong làm việc của hắn, không hỏi thêm gì.
Triệu Ngũ ôm kiếm đứng, cũng không nói gì.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian